10 Tháng 4 2020 19:48
Chương 1: Trao đổi thân thể âm dương
Sấm chớp rền vang, mưa to như trút nước, một chiếc xe ngựa đang lao nhanh từ sườn núi xuống như bị mất khống chế. Ở khúc cua dưới đồi, một nam tử mặc huyền y mạo hiểm cưỡi ngựa phóng nhanh lên trên núi.
Bởi vì không kịp né tránh, hai bên va mạnh vào nhau, phát ra âm thanh cực lớn. “RẦM!” một tiếng, thân xe ngựa vỡ ra thành từng mảnh, người đánh ngựa ngã nhào, người trong xe cũng bị văng ra ngoài.
Nam tử bay khỏi lưng ngựa, đỡ lấy người đang bị văng ra khỏi xe ngựa, hai người ôm chặt lấy nhau, lăn xuống bên sườn núi, hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau, cũng là một chiều mưa tại Ninh Vương phủ, một tiếng hét kinh thiên động địa vang vọng từ trong ra ngoài. Cố Hàm Lãng bị tiếng thét đánh thức, ôm lấy đầu: “Ồn ào quá!”
Cố Hàm Lãng là trưởng tử của Ninh vương, hai mươi tuổi, được phong làm thế tử, Ninh vương là vị vương gia duy nhất khác với những người khác, từ trước đến nay không tranh quyền thế, ai nấy đều biết Ninh vương gia là người hiền lành. Ninh vương phi cũng là đích nữ xuất thân từ trâm anh thế tộc, thanh tú xuất chúng. Ninh vương có ba người con trai, đều là do Ninh Vương phi sinh ra.
“Người đâu…” Ủa?! Có điểm gì đó không đúng… chuyện này…
Sao giọng nói của mình lại õng ẹo như giọng của một nữ nhân thế này?
Đôi tay trước mặt… là đôi tay mềm mại trắng nõn?
Cố Hàm Lãng vội vàng đứng dậy, chạy đến trước gương xem, trong gương là hình ảnh một tấm thân xinh xắn tinh xảo, gương mặt non như trứng gà, da thịt trắng trẻo trơn mềm, mày liễu như vẽ, hai tròng mắt đen láy trong sáng, hàng mi dài đậm, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi đào căng mọng, toàn khuôn mặt trong vắt như nước, mái tóc đen nhánh thả dài phía sau, trông thật yểu điệu động lòng người.
Khi hắn nhìn thấy gương mặt này, ánh mắt ngay lập tức khựng lại, không hề nhúc nhích, cả hít thở dường như cũng chậm lại.
Hai tay hắn xoa khối thịt tròn nhô cao trước ngực, dù cách một lớp xiêm y, nhưng tay vẫn cảm nhận được sự đàn hồi mềm mại, đây đích thực là thân thể của một nữ nhân.
Thay đổi đột ngột làm cho Cố Hàm Lãng khiếp sợ. Tình huống gì thế này? Hắn bị thay đổi thân thể? Trí nhớ trong đầu hắn chỉ dừng lại ở chỗ, hắn ôm một nữ tử cùng nhau lăn xuống chân núi, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Kiềm chế nghi hoặc trong lòng, hắn đi nhanh ra khỏi phòng, rít không khí một hơi, đau quá! Thân thể này bị ngoại thương, đi một chút đã động vào vết thương, hắn nhìn quanh, thấy cảnh sắc trong viện rất quen thuộc.
Trở lại phòng, hắn nhìn thấy hình ảnh của chính mình đang ngồi trên giường, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, còn có mẫu thân của hắn.
Cố Hàm Lãng cố hết sức để bản thân tỉnh táo. “Phu nhân, ta có lời muốn nói riêng với hắn, phiền phu nhân tránh mặt được không?”
Ninh Vương Phi nhìn cô nương xinh đẹp như hoa đào trước mặt, nàng nói năng không kiêu ngạo, cũng không thất lễ, ngược lại bà cảm thấy thần sắc của nàng và Lãng nhi nhà mình có chút giống nhau, có chút cảm giác thân quen không hiểu rõ từ đâu.
Khi nhóm thị vệ phát hiện hai người họ dưới sườn núi, Lãng nhi đang ôm chặt để bảo hộ thân thể nữ tử này, giúp nàng giảm bớt thương tích. Có thể thấy quan hệ của hai người họ…
Ninh Vương Phi vỗ vỗ vào tay “con trai” nháy mắt nói: “Con nói chuyện với vị cô nương này đi.”
‘Cố Hàm Lãng’ trên giường muốn tóm lấy tay Ninh Vương Phi nhưng bị hụt, trong lòng nam nhân cảm thấy càng bất an và khủng hoảng.
Ninh Vương phi đi rồi, Cố Hàm Lãng thô bạo đạp một chân lên giường, tay níu lấy y phục của ‘chính mình’ kéo tới nhìn chằm chằm với đôi mắt đầy sát khí: “Nói, ngươi là ai? Vì sao lại ở trong thân thể ta?”
"Ngươi buông tay... Ngươi làm đau ta!" Nam nhân vỗ vỗ bàn tay đang tóm lấy mình.
Mẹ kiếp, vậy mà Cố Hàm Lãng hắn lại nhìn thấy vẻ uất ức vì bị ức hiếp trên gương mặt tuấn mỹ của chính mình, đôi mắt rưng rưng, vẻ mặt nhu nhược đến đáng thương.
“Ta tên là Trịnh Khanh Khanh, vừa tỉnh dậy thì đã thấy trở thành như vậy. Vì sao ngươi lại ở trong thân thể của ta? Ta không muốn làm nam nhân, ngươi trả lại thân thể cho ta đi!” Vừa nói, nam nhân vừa gào khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, có vẻ như khóc ba ngày ba đêm cũng không hết.
Từ khi Cố Hàm Lãng có trí nhớ đến giờ chưa từng khóc, lần này lại khóc lóc đến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, khiến toàn bộ vương phủ từ trên xuống dưới người người đều biết, thật sự là mất mặt trước mẫu thân, ra cửa cũng mất mặt, về nhà càng mất mặt. Thanh danh một đời của hắn liền bị hủy hoại trong phút chốc.
Cố Hàm Lãng xoa xoa thái dương, ông trời sao lại đùa ác như vậy chứ. Hai người bọn họ vốn không quen biết, lại bị tráo đổi linh hồn thế này.
Sửa lần cuối bởi
1 vào ngày
Haruka với 13 lần sửa trong tổng số.