
Trịnh Nguyên biết nữ nhi đã trở về, hạ triều lập tức theo Ninh vương đến Ninh vương Phủ.
Thấy con gái vẫn lành lặn khỏe mạnh, trái tim treo lơ lửng của ông bình tâm trở lại.
Sau khi hàn huyên vài câu với Ninh vương, ông nhanh chóng dẫn nữ nhi của mình về nhà.
Cố Hàm Lãng không nói câu nào, đi theo bọn họ ra ngoài, Trịnh Nguyên khó hiểu: “Cố thế tử định đi đâu sao?”
“Khanh Khanh đi đâu, ta đi đó.” Lời nói nghe như có bệnh.
Trịnh Nguyên trừng mắt nhìn Cố Hàm Lãng, tiểu tử thúi này quấn quýt lấy Khanh Khanh nhà ông không thả là sao, con gái ông còn chưa xuất giá đấy!
“Ninh vương gia, không lẽ ông mặc kệ con trai ngoan của mình…”
Ninh vương gia lập tức nở một nụ cười hòa giải, “Thái sư bình tĩnh, chớ nóng giận!” Ninh vương gia quay sang hỏi con trai: “Lãng nhi, con định đến phủ Thái sư ở sao? Nhớ phải chăm sóc Khanh Khanh và bản thân thật tốt. Đừng lo, cha sẽ cho người mang đồ dùng hàng tháng sang cho con.”
Trịnh Nguyên tức giận đến dựng râu, ông thật sự chịu hết nổi hai cha con nhà này rồi, ông kéo con gái, phất tay áo rời đi.
Ngược lại, Cố Hàm Lãng quả thật mặt dày đi theo, lưu manh vô lại ở phòng tây, cách phòng Khanh Khanh không xa. Thế nhưng, dù ở hai phòng khác nhau, nhưng con cầm thú kia biết leo tường, nên chẳng gì có thể cản hắn qua lại với Khanh Khanh thân yêu.
***
Không lâu sau, Thuấn Nguyên đế hạ chỉ tứ hôn cho Cố Hàm Lãng và Trịnh Khanh Khanh.
Hôm nay, Cố Hàm Lãng và Trịnh Khanh Khanh được mời đến phủ đệ của Thất hoàng tử làm khách. Cố Hàm Lãng nắm tay Khanh Khanh bước vào, lập tức trở thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý.
Bên ngoài đồn rằng, Cố thế tử đối với Trịnh Khanh Khanh yêu thích vô cùng, đi đâu cũng đều dẫn nàng theo, hai người như hình với bóng, lại còn xin Hoàng thượng tứ hôn.
Thất hoàng tử nhiệt tình vẫy hai người: “Cố huynh đến thật đúng lúc, chúng ta đều đang bàn tán, cuối cùng ngươi cũng ôm được mỹ nhân về nhà, yên bề gia thất rồi.” Cố Hàm Lãng chắp tay sau lưng, “Ồ, từ khi nào đại gia đây lại để ý ta như vậy?”
Thất hoàng tử ý vị thâm trường nhìn Cố Hàm Lãng, giữa ánh mắt của hai người là sóng to gió lớn đang gào thét. Thất hoàng tử hạ giọng nói vừa đủ cho hai người nghe: “Nhóm người ở Nghi Châu, là ngươi phụng mật dụ của phụ hoàng sao?”
Cố Hàm Lãng lười bịa chuyện: “Hoàng thượng hạ lệnh cho ta âm thầm điều tra đám quan viên tham ô quân lương.”
Thất hoàng tử cười khẽ, ý tứ mập mờ: “Xem ra phụ hoàng rất coi trọng ngươi. Xin hỏi Cố huynh tra được gì rồi?”
"Aiz! Đừng nói nữa, trên đường gặp phải bọn giặc, cướp sạch chứng cứ rồi.” Dáng vẻ ảo não này là diễn kịch đây mà, chẳng phải Cố Hàm Lãng ngươi vốn đã biết hết rồi sao.
Trong khi đó, Thất hoàng tử phi dẫn Khanh Khanh đến với đám nữ quyến bên này.
Thất hoàng tử phi âm thầm đánh giá Khanh Khanh, nàng đúng là yểu điệu như nước, mắt đẹp như thủy linh, đôi môi mọng nước, dáng vẻ xinh đẹp phong tình, dụ dỗ mê hoặc lòng người, tựa như một báu vật, hẳn là không có bao nhiêu nam nhân có thể không xiêu lòng trước nàng.
Cũng khó trách Cố thế tử xưa nay vẫn luôn biết tự giữ mình lại bị nàng cuốn vào trầm mê. Nhìn đôi mắt đen láy trong suốt không tạp niệm kia, hẳn là có thể khiến nam nhân cưng chiều nàng hết mực.
Thất hoàng tử phi không cho rằng Trịnh Khanh Khanh có thể lọt vào mắt xanh của Cố thế tử chỉ bởi dung nhan xinh đẹp, có thể là do công phu trên giường của cô nương này quá tốt, khiến Cố thế tử thất điên bát đảo chăng. Nàng rất muốn lãnh giáo một chút, thất hoàng tử đã lâu rồi không có đến phòng nàng.
Các nữ quyến khác cũng rầm rì to nhỏ: “Ta nghe nói bản lĩnh của Trịnh Khanh Khanh này không nhỏ đâu, mỗi ngày đều có thể khiến Cố thế tử cùng nàng ta hoan ái.”
“Không phải đâu, dù gì nàng ta cũng là con gái thái sư, sao có thể dụ dỗ đệ tử của cha mình.”
“Ta thấy ngoài nhan sắc ra, ả ra chả có gì hay ho, chắc cũng không ở bên cạnh Cố thế tử được bao lâu đâu.”
Trịnh Khanh Khanh nghe thấy cũng không tức giận, muốn nói thì cứ nói đi, nàng cũng không mất miếng thịt nào, cứ thế nàng nhàn nhã phe phẩy cây quạt tròn trên tay mình.
Trịnh Khanh Khanh thật muốn cười to, đám người này đúng là mù hết rồi. Bọn họ mù nên không biết Cố Hàm Lãng ở trên giường mới chính là một tên dâm tiện.

Ngồi với đám nữ quyến này thật không vui tí nào, Trịnh Khanh Khanh hỏi Thất hoàng tử phi có chỗ nào có thể ngắm hoa hay không? Thất hoàng tử phi vốn định đưa nàng đi, sẵn tiện có thể lĩnh giáo một chút. Nào ngờ lúc này nha hoàn chạy tới nói quản gia có việc bẩm báo, không còn cách nào đành sai nha hoàn đưa Khanh Khanh đi. Trịnh Khanh Khanh hỏi vườn hoa ở hướng nào, rồi tự mình đến, nàng không muốn nha hoàn đưa đi.
Trong hoa viên, muôn cây muôn hoa rực rỡ sắc màu. Đi tới đi lui một lúc, Trịnh Khanh Khanh phát hiện nam nhân phía trước có dáng dấp giống với Cố Hàm Lãng, nàng nảy ý xấu bước chân mèo đi qua, từ sau ôm lấy thắt lưng nam nhân…
“Bắt được chàng rồi, haha…”
Nhưng không ngờ, khi nam nhân kia quay đầu lại, ánh mắt trên gương mặt lại sắc bén như đao. Gần trong gang tấc là gương mặt của Thất hoàng tử, làm Trịnh Khanh Khanh sợ chết khiếp.
Đúng lúc này, Cố Hàm Lãng từ trong lương đình đi đến.
Trịnh Khanh Khanh chết sững không kịp rút hai tay về, nàng vẫn còn duy trì tư thế ban nãy, cùng với vẻ mặt khiếp vía.
Ánh mắt Cố Hàm Lãng lạnh lẽo bắn tới người nàng: “Trịnh Khanh Khanh, nàng lại đây cho ta!” Giọng nói của hắn đầy sự tức giận, thân thể Trịnh Khanh Khanh nghe lời hắn hơn chính chủ nhân của mình, lập tức bay đến chỗ Cố Hàm Lãng. Trịnh Khanh Khanh thầm mắng bản thân vô dụng, làm gì mà sợ hắn dữ vậy.
“Thất… Thất hoàng tử, xin lỗi. . . Xin lỗi, ta. . . Ta nhận lầm người.” Trịnh Khanh Khanh còn hoảng hốt nên cà lăm.
Cố Hàm Lãng nói cáo từ với Thất hoàng tử, ôm eo Khanh Khanh rời đi.
Còn Thất hoàng tử đứng chắp tay nhìn bóng lưng hai người họ nhỏ dần. Lúc nãy tiểu cô nương kia áp sát người hắn như vậy, làm hắn ngửi được mùi hương ngọt ngào từ người nàng. Bị nàng ôm lấy, cảm xúc mềm mại nơi hông cùng mùi hương khiến cho bản năng nam nhân của hắn trỗi dậy. Không ngờ, nữ nhân của Cố Hàm Lãng lại là một mỹ nữ yêu kiều như vậy.
***
Trên đường trở về Ninh vương phủ, Cố Hàm Lãng bóp chặt cổ tay của Trịnh Khanh Khanh, lúc đầu hắn không định nặng lời với nàng, nhưng nghĩ lại, bây giờ hắn là nam nhân của nàng, nhất định phải quản giáo nàng thật tốt mới được.
Giọng hắn lạnh lẽo như băng: “Nàng coi trọng Thất hoàng tử rồi sao?”
Cổ tay Khanh Khanh bị hắn bóp đỏ, đau mà không thể dằn ra, “Không có, ta tưởng hắn là chàng, ta định hù chàng giật mình, không ngờ lại nhận nhầm người….”
Cố Hàm Lãng cúi đầu, hạ tầm mắt bằng với tầm mắt nàng, nói sâu xa: “Xem ra Khanh Khanh thấy cơ thể ta quá ít, cho nên mới có thể nhận nhầm. Bây giờ nhớ kĩ cho ta, về sau còn nhận nhầm nữa thì…”
“Thì sao?” Rõ ràng Trịnh Khanh Khanh rất sợ, nhưng nàng vẫn cứng rắn chống chọi với hắn.
Cố Hàm Lãng cười xòa, cất giọng nhàn nhạt: “Ta sẽ nhốt nàng lại.”
Trịnh Khanh Khanh lui về phía sau một bước, đôi mắt cất giấu sự sợ hãi bị hắn nhìn xuyên thấu.
Đột nhiên Cố Hàm Lãng có cảm giác tức tức trong lồng ngực.
Hắn không muốn nàng sợ hắn, nhưng lại không thể khống chế được ham muốn chiếm hữu nàng cho riêng mình. Hắn ôm nàng vào lòng, nhỏ nhẹ nói: “Dọa nàng sợ rồi sao? Ta sẽ đối xử tốt với nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời là được.”
Trịnh Khanh Khanh biết hắn hết giận, dù sao cũng là nàng sai, nàng không nên tùy hứng như thế. Nàng ôm mặt của hắn, chủ động hôn lên môi hắn một cái thật sâu, Cố Hàm Lãng bị nàng hôn đến chóng mặt, đầu óc có chút mụ mị.
Hắn vốn không chịu nổi trước sự chủ động của nàng, nàng chỉ vừa khiêu khích một chút, hắn đã muốn đè nàng ra giường xử đẹp rồi.
Chợt, Cố Hàm Lãng hỏi: “Nàng yêu ta không?”
Đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của hắn, Khanh Khanh dịu dàng: “Yêu.”
Hắn vui vẻ cắn nhẹ đôi môi mọng nước của nàng, thâm tình đáp lại: “Ta cũng rất yêu nàng, rất yêu cái cảm giác này.” Loại cảm giác yêu khắc sâu vào xương tủy.
Yêu một người cảm giác như thế nào? Hẳn chỉ có những người yêu nhau mới biết được.
Ngay trước mặt Trịnh Khanh Khanh, Cố Hàm Lãng cởi từng món từng món trên người mình ra, để lộ thân thể cường tráng, bắp thịt như vẽ, vai rộng eo thon, chân dài rắn chắc, chính giữa chúng là một ngọn núi đứng sừng sững trong rừng cây rậm rạp.
Khanh Khanh mắc cỡ lui về phía sau, Cố Hàm Lãng cầm tay nàng đặt lên môi mình hôn: “Sờ ta đi…” Sau đó bàn tay to của hắn hướng dẫn bàn tay mềm nhỏ của nàng chậm rãi vuốt ve trên thân thể mình, hắn muốn nàng nhớ kỹ từng tấc da thịt hắn. Ngón tay non mềm nhỏ nhắn của nàng run rẩy mơn trớn lồng ngực màu động dày rộng, khi chạm đến hai hạt đậu đỏ kia, lồng ngực Cố Hàm Lãng phập phồng bất định.
Ngực hắn tỏa ra nhiệt độ bức người, giống như có thể hòa tan Khanh Khanh vào trong đó. Trịnh Khanh Khanh kìm lòng không đặng, run rẩy trong vòng tay hắn, trong đầu hiện lên hình ảnh hoan ái giữa hai người, khiến cổ họng nàng không thể ức chế tiếng rên phát ra.
Tiếng rên rỉ này làm cho hồn người thất lạc, làm mềm nhũn trái tim của Cố Hàm Lãng, mềm cả xương cốt hắn.
Bàn tay to tiếp tục dẫn dắt bàn tay nhỏ lần tìm xuống dưới, đi đến khu rừng rậm rạp, cuối cùng dừng lại ở trên ngọc hành đã hừng hực hiên ngang đứng thẳng từ nãy đến giờ. Lúc này, bàn tay lớn buông ra, để bàn tay nhỏ tùy ý thực hiện động tác tiếp theo.
Nàng nhẹ nhàng cầm nắm, năm ngón tay mềm mại thăm dò thử quanh thân, nắn nắn nhẹ rồi lại buông, lại tiếp tục nắn nắn, sau đó chậm rãi khuấy động từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, giống như đang tìm tòi học hỏi, lại giống như đang đùa bỡn vậy.
“Khanh Khanh…”
Tim Cố Hàm Lãng muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không thể kiềm chế được, giọng hắn run run gọi tên nàng, mang theo chút cầu xin, hơi thở hắn rối loạn, cõi lòng hắn dậy sóng, động tình không thể kìm hãm.
Trịnh Khanh Khanh cúi đầu, trên tay nàng dính niêm dịch từ ngọc hành của Cố Hàm Lãng, nàng cứ tiếp tục đùa bỡn hắn thế này, hắn sẽ nổ tung mất. Nghe hắn kêu một tiếng vừa sung sướng vừa khổ sở như vậy, động tác trên tay nàng càng nhanh hơn: “Ta làm như vậy có đúng không?”
“Đúng, thoải mái muốn chết… Khanh Khanh, chẳng phải đã từng lĩnh hội qua rồi sao?” Cố Hàm Lãng hé nửa con mắt nhìn nàng trêu chọc.
Trịnh Khanh Khanh đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn. Cố Hàm Lãng luôn xấu tính như vậy, thật sự rất đáng ghét.
“Đẹp quá, mỗi lần làm ta đều muốn nuốt trọn nàng vào bụng.” Cố Hàm Lãng thò tay tóm lấy vật mềm mại của nàng, thì thầm bên tai: “Thảo nào có những nam nhân chẳng cần giang sơn, chỉ muốn mỹ nhân. Vì nàng trả giá gì cũng đáng.” Trịnh Khanh Khanh nghe được nhịp tim dồn dập lúc này của hắn, hơi thở của hắn càng lúc càng nặng nề.
Hắn ôm lấy cổ Trịnh Khanh Khanh, mạnh mẽ kéo nàng ôm vào lòng, cúi đầu ép chặt môi nàng. Mỗi lưỡi hai người dán chặt, hơi thở nóng bóng hòa vào nhau.
Cố Hàm Lãng dùng sức muốn xé toang xiêm y của nàng, Khanh Khanh hết hồn vội vàng ngăn cản, mỗi lần làm hắn đều nóng nảy muốn xé rách y phục nàng: “Không được xé, đây là bộ ta thích nhất đấy.”
“Ta sẽ sắm cho nàng mười bộ khác y như vậy!” Động tác tay hắn vẫn không dừng lại, tội nghiệp bộ y phục đáng thương.
Trịnh Khanh Khanh thấy Cố Hàm Lãng hừng hực, trong lòng tự hiểu, cho dù có 100 bộ đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị hắn xé nát. Sao tên nam nhân lại có sở thích xé y phục của mình thế nhỉ?! Đàng hoàng cởi ra không được sao?
Cơ thể trắng nõn lồi lõm cứ như thế không hề che đậy hiện ra trước mặt Cố Hàm Lãng, hình ảnh này như đâm vào mắt của hắn đến không thể chớp mắt được. Hắn ôm ngang nàng lên, rồi quăng trên giường gấm.
Cố Hàm Lãng quỳ gối bên người nàng, hai tay chống hai bên, nhìn thiếu nữ nằm bên dưới thân hắn. Môi hắn mím chặt, đôi mắt hắn đỏ lên, ánh mắt hắn nhìn nàng tựa như một con mãnh thú thèm thuồng con mồi. Trịnh Khanh Khanh co rúm lại, quên mất cục cựa.
Bàn tay mang lớp kén mỏng của hắn lướt từ xương quai xanh đến đầu nhũ của nàng, rồi đi qua xương sườn đến chiếc bụng bằng phẳng, xoa tới xoa lui, giống như ở trên thân thể hoàn mỹ của nàng gảy một khúc nhạc mê tình.
Thân thể Khanh Khanh mảnh mai, dưới sự vuốt ve của Cố Hàm Lãng trở nên nhạy cảm lạ thường. Nàng thở gấp, cảm nhận một khát vọng khó kiềm chế từ đâu nổi lên, làm nàng không tự chủ được, tứ chi uốn éo. Bầu ngực sữa đầy đặn và chiếc eo thon nhỏ vặn vẹo dưới sự nhộn nhạo của cơ thể, khiến người ta không kìm được lòng muốn giữ chúng lại, chà đạp trong tay, biến chúng thành đủ mọi hình dạng.
Cố Hàm Lãng tách chân nàng ra hai bên, mở rộng với góc độ lớn nhất, dùng ngọc hành hùng tráng của hắn chen vào trong khe suối đã róc rách nước của nàng. Sự chặt chẽ nóng ẩm của hoa huyệt đè ép hắn đến suýt chút thì không nhịn được giao nộp vũ khí đầu hàng, Cố Hàm Lãng vội vàng rút ra một chút cho dễ kiềm chế, đã làm nàng nhiều lần như vậy rồi, sao tiểu huyệt còn căng chặt như vậy chứ?
Lẽ nào tiểu huyệt của nàng thật sự là hàng cực phẩm? Bản thân hắn thật sự nhặt được bảo vật?
Trịnh Khanh Khanh run lên, bất giác nức nở một tiếng, lại vội vàng dùng môi cắn lấy ngón tay mình. Động tác đơn giản như vậy cũng khiến Cố Hàm Lãng cảm thấy nàng cực kì đáng yêu, giống như đang câu dẫn hắn vậy.
Cố Hàm Lãng hết sức hưng phấn, huyết dịch chạy rần rần khắp cả người, dồn xuống ngọc hành, cắn nuốt phần lý trí cuối cùng của hắn. Hắn nghiến răng, một lần nữa xông tới, thẳng đến tận cùng, chôn sâu toàn bộ gậy thịt vào trong thân thể nàng, nháy mắt, cả hai đều thốt lên tiếng rên rỉ.
Bị Cố Hàm Lãng mạnh mẽ lần lượt ra vào, cả người Khanh Khanh như bị giẫm nát, không thể nào giãy giụa, cũng không thể phản kháng, chỉ có thể bị cơn sóng tình mãnh liệt cuốn đi. Cơn cao trào nhanh chóng ập tới, trong nháy mắt, nàng gồng người, dùng sức bám chặt cổ hắn mà lên đỉnh.
Gậy thịt vẫn liên tục chạy ra chạy vào trong nhục huyệt, tầng tầng thịt non không ngừng co thắt mút chặt thân gậy, không biết qua bao lâu, rốt cuộc Cố Hàm Lãng cũng gầm lên một tiếng, rồi gục xuống nằm trên bộ ngực sữa của Trịnh Khanh Khanh, hắn thở hổn hển, nỉ non bên tai nàng: “Nhớ kĩ cơ thể của ta đấy. Sau này nếu nàng còn nhận lầm người, bản thế tử nhất định sẽ chơi hư tiểu huyệt của nàng, giam cầm nàng cả đời…”