19 Tháng 9 2020 20:38
CHƯƠNG 2:
"Tớ đang ở thành phố B." Cô vừa kéo hành lý, vừa trò chuyện với Trần Tâm.
"Hoan nghênh về nhà!" ở bên kia điện thoại, Trần Tâm vô cùng cao hứng.
"Biết rồi, biết rồi, mình cúp máy trước, bố mẹ mình đến đón rồi." Hứa Quân Viện vội vàng nói.
"Hẹn gặp lại."
Trường đại học của Hứa Quân Viện nằm ở tỉnh kế bên.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được thầy giới thiệu đến một công ty, tiền lương và đãi ngộ đều không tệ. Cô làm việc ở đó cũng được ba năm.
Lần này về thành phố B sẽ không đi nữa.
Cha cô đã tìm được một công việc cho cô, môi trường làm việc chuyên nghiệp, mức lương cao, nên cô từ chức trở lại nơi đây.
Điều quan trọng nhất là gia đình và bạn bè của cô đều ở nơi này.
Bây giờ, cô lại có thêm một nguyên nhân để không rời đi nữa.
Trần Tâm làm trợ lý giảng dạy tại một trường đại học trong thành phố B.
Cô đã hẹn với Trần Tâm cùng đi ăn tối, nhưng cô ấy soạn giáo án nên đến muộn.
Hứa Quân Viện ngồi đợi cô trong quán trà sữa ở lối vào trường đại học. Thấy cô,Trần Tâm vội chạy tới xin lỗi. Hứa Quân Viện không nói gì, cô chỉ đưa ly trà sữa Buba mà cô ấy thích nhất rồi kéo cô ấy đi.
"Muốn ăn cái gì?" Trần Tâm hỏi cô.
Hai người đến phố ẩm thực gần trường đại học của thành phố.
"Cái gì cũng được." Hứa Quân Viện không chú ý nhiều đến chuyện ăn uống, không quá khó ăn là được.
"Ai, hay quán bún cay này đi, mình nghe sinh viên trường mình nói quán ăn này rất hot." Trần Tâm chỉ vào quán bún cách đó không xa.
"Ừ."
Hai người một trước một sau tiến vào quán ăn.
Nhìn thấy khung cảnh bên trong, Hứa Quân Viện giật mình, việc kinh doanh của tiệm này thực sự rất tốt.
Trong quán có rất nhiều người, chủ yếu là nữ sinh, xen lẫn một hai nam sinh.
Không khí bên trong cũng trở nên oi bức vì số lượng người đông đảo, khiến Hứa Quân Viện đầu váng mắt hoa, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Trần Tâm biết tính cô, nên quay sang kéo cô rời đi, "Đi thôi, đông người quá.”
Hứa Quân Viện gật đầu, trước khi rời đi vô tình liếc thấy quầy thanh toán, nhất thời không thể bước tiếp.
"Chờ một chút…”
"Có chuyện gì vậy?"
"Tiệm này đi." Hứa Quân Viện ngây người nhìn nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân, một chuỗi hình xăm nơi khóe mắt anh sáng ngời trong không khí.
Bọn họ mới gặp nhau ở nhà ga vài ngày trước.
Không, lần đó không tính.
Là cô nhìn thấy anh, anh không thấy cô.
Hứa Quân Viện không ngần ngại đi thẳng vào quán ăn.
"Được rồi" Trần Tâm không biết chuyện gì xảy ra, nên đành theo vào.
“Hai tô Khoan phấn, thêm loại cá này, cá viên này,…” Trần Tâm và Hứa Quân Viện đến khu chọn nguyên liệu nấu ăn.
*Khoan phấn là một loại miến, sợi dẹp rộng từ 0.7 đến 3cm, nguyên liệu chính làm từ bột khoai lang, sợi miến trong suốt, nấu lâu không nát, vị trơn. (theo Baike)
Hứa Quân Viện đang suy nghĩ.
Cô đang nghĩ nên mở lời chào hỏi với anh như thế nào.
Người xếp hàng phía trước ngày càng ít, cuối cùng cũng sắp tới lượt cô.
Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực điên cuồng nhảy lên, tay cầm phiếu nguyên liệu nấu ăn của cô có chút phát run.
Còn một người nữa là tới cô.
"Tổng cộng 23,5." Lưu Chinh Dương lưu loát ấn máy tính tiền.
"WeChat hay Alipay?" Anh ngước nhìn cô gái trước mặt.
"WeChat." Cô gái run run trả lời, lấy điện thoại ra cho anh quét.
"Thanh toán thành công 23,5 nhân dân tệ." Âm thanh máy móc lạnh như băng phát ra từ điện thoại.
"Được rồi. Phiếu chờ của bạn đây"
"Cái đó ... Có thể thêm wechat anh được không?" Cô gái cầm dụng cụ nhưng vẫn chưa muốn rời khỏi, đỏ mặt thỉnh cầu.
"Có thể" Lưu Chinh Dương ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, không chút nghĩ ngợi nói, anh lấy điện thoại di động mở mã QR, để lên mặt bàn cho cô gái quét.
Rõ ràng giọng của anh không có một tia mập mờ cảm xúc, nhưng cô gái lại phấn khích như đã tán tỉnh thành công. Cô nhanh chóng quét mã bằng điện thoại di động của mình, "Cảm ơn, được rồi." Sau đó chạy nhanh đi như cánh bướm.
Thấy cô gái đó đi rồi, Lưu Chinh Dương mặt không đổi sắc lấy điện thoại lại, tiếp theo nhìn về Hứa Quân Viện còn đang đờ đẫn.
Ngón trỏ mảnh khảnh chỉ vào khay.
"Xin chào, mời đặt lên trên." Ngữ khí lạnh nhạt lại không thất lễ.
Hứa Quân Viện lập tức hoàn hồn, cô đặt phiếu vào khay. Trần Tân lại không ở cạnh, cô nàng đang đi giữ chỗ ngồi.
"Tổng cộng 42." Động tác của Lưu Chinh Dương rất nhanh, như người máy thông báo giá tiền.
"WeChat." Hứa Quân Viện nhìn chuỗi hình xăm dưới khóe mắt anh không chớp mắt.
Lưu Chính Dương ừ một tiếng, cầm máy quét trong tay đợi cô quét mã QR.
"Không ... Ý tôi là, tôi cũng muốn xin WeChat của anh." Hứa Quân Viện cười cười, rất thẳng thắn, không có chút xấu hổ như nữ sinh được tiếp cận người mình thích.
Lúc này đến phiên Lưu Chinh Dương ngây ngẩn cả người, rõ ràng anh không nghĩ tới Hứa Quân Viện sẽ nói như vậy.
Anh khôi phục vẻ mặt đạm mạc, lấy điện thoại vừa cất vào ra.
Thật ra trong lòng Hứa Quân Viện đang rất thấp thỏm, cái gì bình tĩnh phóng khoáng, đều là giả. Gặp người mà mình thầm mến, cô không muốn giống như lúc còn là nữ sinh nữa, cô muốn anh khắc sâu ấn tượng về mình.
Thêm bạn xong thì đến thanh toán tiền thức ăn, Hứa Quân Viện hỏi anh: "Anh thêm bạn bè có điều kiện gì không?"
Lưu Chinh Dương cười: "Khách hàng là Thượng Đế."
Hàm ý là, không.
Hứa Quân Viện gật đầu hiểu ý cầm phiếu chờ rời đi.
Lưu Chinh Dương nhìn theo bóng lưng lả lướt ưu nhã của cô.
Đương nhiên là có điều kiện.
Phải đẹp.
Chậc.
"Soái ca thu ngân nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt kìa." Trần Tâm trêu cô, vốn định trêu chọc thôi, nhưng không ngờ Hứa Quân Viện lập tức thẳng lưng như lâm vào đại địch.
"Thật sao? Vẫn còn nhìn à?" Hứa Quân Viện điều chỉnh tư thế ngồi.
Trần Tâm nghi ngờ, "Có chuyện gì với cậu vậy?" Trước kia cô mà nói như vậy, Hứa Quân Viện chỉ mỉm cười, sau đó bảo cô đừng nói linh tinh.
"Hôm nay tớ trang điểm thế nào?" Hứa Quân Viện ghé gần Trần Tâm hỏi.
"Đẹp …. rất đẹp."
Khi chuông báo thức ăn xong reo lên, Trần Tâm đứng dậy, nhưng lại bị Hứa Quân Viện chặn lại.
“Tớ đi cho.”
Nhưng cô thất vọng rồi, Lưu Chinh Dương đã không còn ở quầy thanh toán nữa, không biết có phải anh đến sau bếp hỗ trợ hay không.
Nhưng không sao, như vậy cũng tốt, anh sẽ ít thêm wechat của mấy cô gái nữa.
"Hai ngày sau chúng ta đến đây nữa đi." Hứa Tâm Trần nói với Trần Tâm.
"Ăn ngon ...lắm hả?" Trần Tâm không hiểu.
"Ừ."
Họ ra khỏi quán ăn, cùng nhau đi dạo phố.
Lưu Chinh Dương đang dựa vào bức tường cửa sau của nhà bếp để hút thuốc, xuyên qua làn khói, anh híp mắt nhìn về cô gái tóc dài, nhớ lại hành động của cô rồi cười một tiếng.
Trở tay ấn tàn thuốc chưa tắt vào mặt tường, anh ho một tiếng, sau đó rút điện thoại ra, mười mấy người gửi lời mời kết bạn.
Anh đưa tay ra nhấp vào màu xanh lá cây để đồng ý.
Còn cái cuối cùng.
Anh thật sự không tùy tiện chấp nhận lời mời kết bạn.
Xinh đẹp, mới đồng ý.
Tác giả: Chú ý mười ngày sau!!!