24 Tháng 6 2020 17:01
Chương 5:
Lúc đó, Hoàng hậu nương nương đến tìm Lưu Dung, sắc mặt lạnh băng, hung hăng tát cho nàng một cái. Cái tát này khiến đầu nàng lệch sang một bên, lỗ tai ong ong, bên má đau nhói ê ẩm.
“Phượng Vô Sầu! Ngươi!”
Lưu Dung bị làm nhục thế này, tức giận muốn hộc máu, Hoàng hậu lại giơ tay lên, mắt thấy Phượng Vô Sầu còn định tát cái nữa, một thanh niên tú lệ nhào đến ngăn cản.
“Nương nương đừng làm ô uế tay mình, để vi thần làm cho.” Thanh niên kia định nhào đến đánh nàng, Phượng Vô Sầu lại ngăn cản.
“Bỏ đi, đại ca đã mất, có đánh chết ả cũng vô dụng, thiện ác có ác báo.”
Hoàng hậu nương nương nói với thanh niên kia xong liền quay sang nói với Lưu Dung.
“Thật không ngờ ngươi có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy. Ta vẫn luôn nhắc nhở đại ca ta đề phòng ngươi, huynh ấy lại thật lòng xem người là người thân của mình. Từ nhỏ ba huynh đệ muội chúng ta đã không cha không mẹ, ngươi có biết sau khi thành thân huynh ấy mong chờ ngươi có thể buông bỏ quá khứ như thế nào không? Ngươi cũng không xứng để biết. Mấy năm nay đại ca hao tổn tâm tư đối tốt với ngươi, ngươi lại không biết thay đổi, đúng là lòng dạ sắt đá!”
“Huynh ấy không chỉ muốn bảo toàn Phượng gia ta, còn muốn làm yên lòng Lưu gia ngươi, lại càng bận tâm vì thiên hạ. Căn bản ngươi không hiểu được huynh ấy vất vả như thế nào, chỉ muốn một lòng một dạ tế bái cho Trương Hưởng. Huynh ấy còn phái người âm thầm bảo vệ ngươi, sợ người của Trương Hưởng ghi lòng thù hận tìm đến ngươi. Ngươi có thấy trượng phu nào rộng lượng đến mức cho thê tử của mình tế bái tiền phu như vậy không?”
“Bệ hạ vừa đi, ngươi đã không chờ được giết hại đại ca ta, ngươi có biết trong triều không có Tể tướng ảnh hưởng đến quốc thể như thế nào không? Ngươi cho rằng vì sao bệ hạ lại muốn huynh ấy phò trợ triều chính? Không phải là vì Lưu gia các ngươi suy bại, không có người tài hay sao?”
“Ngươi luôn cho rằng Phượng gia ta tham quyền cố vị, lại không biết là chính bệ hạ tự tay giao binh phù cho nhị ca ta. Nhị ca nhiều lần từ chối nhưng không được. bệ hạ lấy ta, cho ta cuộc sống vinh hoa phú quý, cũng là muốn đại ca nhị ca ta vì Hoàng thượng mà cúc cung tận tụy. Bệ hạ không cho ta có con nối dỗi, lại cho Lưu quý phi, biểu muội ngươi có, kết quả thiên hạ vẫn là người của Lưu gia không phải sao?”
“Tuy thế lực của Lưu gia các ngươi lớn, nhưng không một ai làm nên trò trống gì. Các Vương gia âm mưu vì tiền đồ của bản thân, các thế tử cũng toàn là một lũ hèn nhát. Bệ hạ nhìn rõ cục diện mới nâng Phượng gia bọn ta lên cao, đối nội đối ngoại. Bệ hạ là thiên tử, là người nhìn xa trông rộng, cái ngài quan tâm không phải là hai nhà Lưu Phượng, mà là thiên hạ xã tắc.”
“Lúc trước ngươi gả vào Phượng gia, luôn miệng nói mất mặt vì phải tái giá, hận không thể vì Trương Hưởng thủ tiết, lại không biết đại ca của ta vì che giấu việc này, hao tốn biết bao tâm tư. Hắn biết ngươi tâm cao khí ngạo, nếu ra khỏi cửa bị người người chỉ trỏ nhất định sẽ khó chịu, nếu tung nhiều tin khiến mọi người dời sự chú ý, để bảo vệ ngươi được an toàn. Nếu không sao ngươi có thể tiếp tục ở trong Tề tướng phú mà ngang tàn phách lối như thế chứ?!”
“Đại ca ta luôn nói ngươi có tình có nghĩa, nhớ mãi tiên phu không quên, nhưng ngươi vì không muốn hắn có con nối dỗi, ngươi bán hai tiểu thiếp của hắn vào thanh lâu, như vậy là có tình có nghĩa sao? Đại ca ta vốn dĩ cũng đâu muốn nạp thiếp, nhưng người thành thân mười năm cũng không muốn chung phòng với hắn, ngươi muốn Phượng gia ta tuyệt tử tuyệt tôn, hắn có thể làm gì khác sao?”
“Năm đó, rốt cuộc ngươi cũng chịu cùng phòng với đại ca, huynh ấy còn nói với ta, rốt cuộc cũng khổ tận cam lại. mặc dù ngày thường ngươi vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng huynh ấy tình nguyện từ từ chinh phục lòng ngươi. Nào ngờ, sau lưng ngươi uống thuốc tránh thai, cuối cùng lại hạ độc huynh ấy.”
Hoàng hậu nương nương càng nói càng tức giận, sắc mặt thống khổ bi thương, toàn thân run rẩy vì kích động, gã thanh niên kia đau lòng, đến đỡ vai Hoàng hậu.
“Nương nương đừng kích động, chúng ta đi thôi.”
Nhưng Hoàng hậu lắc đầu, lại nói tiếp.
“Ta vốn không muốn lưu gia khó xử, muốn sẽ tuân theo di chiếu của tiên hoàng, nhiếp chính bảy năm sẽ trả lại thực quyền cho thái tử, từ nay về sau không quản chuyện thiên hạ. Nhưng độc phụ ngươi nhẫn tâm giết hại đại ca ta, ta và nhị ca nhất định sẽ khiến Lưu gia các ngươi sống không được chết không xong. Ngày nào lưu gia còn nắm giữ thiên hạ, ngày đó sẽ không được sống yên ổn đâu. Ngươi chờ mà xem!”
Lúc đó Lưu Dung bị mắng cho á khẩu, không nói được chữ nào.
Không phải là nàng không cảm động với tình nghĩa mà Phượng Vô Hà giành cho mình, nhưng nàng đã thề sẽ báo thù cho Trương Hưởng. Không giết được Phượng Vô Khuyết, chỉ có thể giết chết Phượng Vô Hà làm huyết tế cho Trương Hưởng. Nàng đợi 12 năm, rốt cuộc cũng đợi đến lúc Lưu Quý phi có con nối dỗi, chỉ còn chờ hoàng đế băng hà, thiên hạ rốt cuộc sẽ hoàn toàn nằm trong tay Lưu gia, đến lúc đó, Lưu Dung không nhẫn nhịn nữa, quyệt định xuống tay.
Nàng vẫn cho rằng người mình yêu chính là Trương Hưởng, một lòng không thay đổi.
Nhưng lại không ngờ trong lòng đã sớm bị Phượng Vô Hà làm cảm động.
Giờ nàng hối hận không kịp.
Sau đó, nàng chỉ đến thăm mộ phần của Phượng Vô Hà một lần duy nhất, rơi lệ trước hắn nói: Vô Hà, ta sai rồi.
Ta chưa từng biết quý trọng chàng, cũng chưa từng suy nghĩ cho đại cục, chỉ lmột lòng muốn bao thù giết phu. Nhưng thù nay đã trả, lại nhớ thương chàng đối tốt với ta dường nào.
Nếu ta có thể vứt bỏ thù hận, ta và chàng hẳn là có thể thành một đôi phu thê ân ái. Nhưng ta lại không thể vượt qua cửa ai của mình, không báo thù, ta thật có lỗi với Trương Hưởng. Báo thù rồi, ta thật có lỗi với chàng. Bất kể là thế nào, ta đều đã sai rồi.
Lưu Dung không còn đến thăm mộ Phượng Vô Hà lầnnào nữa. Bởi vì hằn đêm nàng đều mơ thấy hắn. Trong mơ, hắn dịu dàng tỉ mỉ, quan tâm săn sóc, vô cùng nhường nhịn, giống như lúc còn sống vậy.
Ta giết chàng, sao chàng vẫn tốt với ta như vậy? Trong giấc mơ, nàng hỏi.
Chúng ta là phu thê, nàng gả vào Phượng gia, là người của Phượng gia, ta phải đối xử tốt với nàng. Trong giấc mơ, hắn đáp.
Sau đó, nàng sống tiếp bảy năm, thường xuyên mơ thấy Phượng Vô Hà. Phượng Vô Hà trở thành khúc mắc trong lòng nàng, nàng vì cái chết của Trương Hưởng, làm hại đến Phượng Vô Hà vô tội.
Vì thế, nàng tốn hao hết bao tâm huyết, tìm khắp nơi trong thiên hạ, cuối cùng tìm được một cao nhân, dùng tuổi thọ kiếp này của nàng để được trọng sinh bù đắp lại cho Phượng Vô Hà.
---- Lời tác giả: Thú thật tôi không giỏi miêu tả những tranh đấu chém giết trong cung, cho nên chỉ có thể viết tóm tắt qua lời thoại. Đây là một chút nội dung kiếp trước kiếp này, nói thật là nghĩ gì viết đó, không có soạn thảo trước, về cơ bản có thể nói là ‘chế truyện’.
Chương 6
Cho nên khi Lưu Dung mở mắt, nàng cứ nghĩ mình đang ở kiếp trước, nằm mơ thấy hắn.
“Lại... Mơ thấy ta?” Phượng Vô Hà hỏi.
“Đúng vậy, đây là giấc mơ. Vô Hà, thiếp nguyện vì chàng sinh con đẻ cái, A Tuyết sẽ sinh con cho chàng.”
Tiếc nuối lớn nhất cũng Lưu Dung ở kiếp trước là không có con, nàng không muốn để Phượng gia có con nối dõi. Nàng biết trưởng công chúa Lâm Lang chỉ sinh được cho Phượng Vô Khuyết hai đứa con gái, kiếp trước hương khói của Phượng gia bị đứt đoạn.
Dứt lời, Lưu Dung ngồi bật dậy, cởi trung y ra ngoài, chiếc yếm đỏ của tân nương hiện ra, nàng hơi chần chừ một lúc rồi cũng cởi yếm đỏ và tiết khố của mình luôn, sau đó ngồi khóa trên người Phượng Vô Hà.
“Đây là mơ, cho nên thiếp phóng túng một chút cũng không sao chứ?!” Lưu Dung lẩm bẩm.
Phượng Vô Hà bị một loạt các động tác của nàng làm choáng váng. Trên triều đình hắn là kẻ hô mưa gọi gió, lại chưa từng hô mưa gọi gió trên giường, một mỹ nhân xinh đẹp thành thục cứ như thế nhào vào lòng hắn, nét mặt còn thẹn thùng, làm hắn không biết phải phản ứng như thế nào.
“Thiếp chỉ dám như vậy trong mơ thôi.” Lưu Dung lại nói.
Nét mặt nàng như chìm trong ảo mộng, tay nhẹ nhàng dẫn dắt bàn tay của Phượng Vô Hà phủ lên bộ ngực đầy đặn của mình.
“Kiếp sau, chúng ta cùng nhau sinh con đi.”
Nơi kín đáo của nam nhân có phản ứng, nhưng không phải là dục vọng, ngày thường sau khi Phượng Vô Hà có phản ứng một lát sẽ tự nhiên qua đi. nhưng Lưu Dung cứ mỗi câu đều muốn sinh con cho hắn, chọc dục vọng hắn bùng phát, bàn tay hắn vô thức nắn nắn khối thịt mềm mại kia.
Lưu Dung quả thân nhiều năm, thân thể mềm mại mẫn cảm, vừa được Phượng Vô Hà vuốt ve mấy cái, ưm một tiếng, hạ thân đã nóng lên tràn trề xuân sắc, làm ướt quần lụa trên người Phượng Vô Hà.
Nàng khép hờ mắt không nhìn thấy gì, sờ soạng nơi đũng quần của Phượng Vô Hà, dẫn dụ vật cường tráng của hắn ra ngoài, sau đó nâng mông lên một chút, nhắm nơi đó ngồi xuống.
“Thiếp không cần liêm sỉ, không sợ người chế cười. Dù sao cũng là một giấc mơ đẹp, cứ để thiếp sinh con cho chàng.”
Dứt lời, tay nàng chống trên ngực Phượng Vô Hà, thân thể chậm rãi lên xuống, miệng thốt lên những tiếng kêu nhè nhẹ yêu kiều.
Một tay Phượng Vô Hà vẫn còn dính chặt trên ngực Lưu Dung. Mắt thấy gò má nàng đỏ đến muốn rỉ máu, thẹn thùng mà lại kiên quyết đè hắn, hai nhũ thịt mềm mượt lay động theo động tác nhấp nhô của nàng, hắn vẫn không thốt lên được nửa lời.
Hắn đang… bị cưỡng bức….
Thật Phượng Vô Hà không biết nên khóc hay cười, hắn không rõ nguyên do tại sao lại có chút mê hoặc nàng, nhưng tất cả những thứ đang diễn ra trước mắt thực sự làm cho người ta vô cùng hưởng thụ. Vậy nên hắn cũng đưa tay còn lại tóm lấy ngực nàng, vuốt ve nắn bóp, động tác dịu dàng có tiết tấu.
Lưu Dung nghiêm túc ‘ăn’ dục vọng của nam nhân vài chục lần, bỗng ngã vào lòng hắn thì thầm: “Xin lỗi Vô Hà, A Tuyết không đủ sức.”
Cả hai lần đều là nhà gái tấn công trước, lúc này Phượng Vô Hà đã có cơ hội thể hiện khí khái nam tử rồi. Hắn ôm Lưu Dung lật người lại, mới vừa luật động vài lần đã có vẻ thuần thục hơn một chút.
Lưu Dung nhíu mày, nắm chặt tay hắn.
“Phu nhân không khỏe sao?” Phượng Vô Hà hỏi.
“Kêu… kêu thiếp A Tuyết.”
Đây quả thật là một giấc mộng đẹp, giọng nói nhu hòa của hắn đủ để thôi thúc dục vọng trong nàng, chỉ chốc lát, Lưu Dung đã nhanh chóng lên đỉnh. Phượng Vô Hà không biết nàng đã đến cực hạn, vẫn còn đang cảm thụ cảm giác mới mẻ nơi hạ thân.
“Không chịu nổi… chàng ra ngoài… chàng ra ngoài đi….” Lưu Dung cầu xin.
“Phu nhân… ưm… A Tuyết, không phải nàng muốn sinh con cho ta sao?”
Có thể ứng phó Vua như hổ dữ, địch lại bao nhiêu kẻ thù gian xảo, lại không thể hiểu được nữ nhân, cho nên hắn hỏi.
“Thật sự không được, thiếp… khó chịu.” Lưu Dung khóc đến đáng thương.
Phượng Vô Hà đành phải kìm hãm dục vọng của mình, từ từ rời khỏi người Lưu Dung, nhưng nửa chừng lại bị nàng ôm lấy.
“Vô Hà, đừng đi, ở lại đây…” Nàng lại khóc.
Kêu hắn ra ngoài đã rồi lại không cho hắn ra, người này… tâm tư còn khó nắm bắt hơn thượng đế nữa -_-
“Thiếp phải sinh con cho chàng mà.” Lưu Dung hoa lê đái vũ nói.
Phượng Vô Hà không hiểu, Lưu Dung là bị hắn cắm đến tê dại, mềm nhũn của người, lời nàng nói chỉ là phản ứng đối nghịch, thế mà hắn lại nghe lời bất động.
“Chàng mau động chút đi, cho thiếp đi~” Lưu Dung yêu kiều.
Cho dù là một nữ nhân xa lạ, mềm mại nhu mì như vậy cũng đủ khiến nam nhân bình thường khó lòng kìm chế, huống hồ gì hắn đang trong tình trạng tên đã lên dây.
Mặc kệ thế nào, hắn đè nàng xuống, liên tục cắm vào mấy trăm hiệp, lúc này dù Lưu Dung có khóc lóc xin tha, hắn cũng không thèm nghe, chỉ thở gấp nói bên tai nàng: “Nàng phải sinh con cho ta.”
Nghe thế Lưu Dung mới ngoan ngoãn, há miệng yêu kiều rên ư ư. Phượng Vô Hà nhìn đôi môi chọc người thèm muốn của nàng, nhớ lại cảnh tối qua nàng ăn chỗ đó của hắn, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, ngăn chặn toàn bộ tiếng rên trong miệng.
Sau khi hai người triền miên xong, Phượng Vô Hà muốn rút ra để lau sạch giúp thê tử, nhưng Lưu Dung lại không cho.
“Chàng cứ cắm như vậy đi, mới dễ thụ thai.” Nàng đỏ mặt lí nhí.
Chỉ một lát, phân thân trong cơ thể nàng lại từ từ nở to ra.
“Của chàng… to quá… nóng nữa…” Lưu Dung nói nhỏ.
Nếu chỉ là cắm thôi thì không sao, nhưng vách tường bên trong cứ liên tục mút vật của hắn, kích thích bản năng của hắn bắt đầu đong đưa.
“Đừng… phu quân, Vô Hà ngoan… đừng cắm…”
Phượng Vô Hà đã biết cách đối phó với mấy lời này của nữ nhân rồi, hắn hôn phủ lên môi nàng, không cho nàng kêu nữa.
Khoảng chừng hai canh giờ sau, khi hai người kết thúc đã sắp đến giờ trưa.
“Ta…” Phượng Vô Hà sảng khoái tỉnh táo, nhìn Lưu Dung đang mệt phờ phạc trên giường, trong lòng áy náy, hắn vốn định nói lời xin lỗi, nhưng nàng cứ luôn miệng nói sinh con cho hắn, dụ hoặc hắn, nếu là người ngoài hắn còn có thể miễn cưỡng kháng cự, nhưng nàng lại là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, tất nhiên không thể nhẫn nhịn được.
Cho nên hắn sửa lời định nói: “Ta cho người chuẩn bị cơm trưa nhé.”
Lưu Dung bị hắn làm đến dục tiên dục tử, cuối cùng cũng biết nàng không phải đang nằm mộng, đêm qua cửu biệt trùng phùng, nàng ỷ vào một chút dũng khí trong mơ mới đè hắn như vậy, sáng nay cũng mơ màng không rõ, giờ phút này tỉnh táo, nghĩ lại nàng muốn đào lỗ trốn cho rồi.
“Thiếp… lúc nãy còn tưởng… mình đang nằm mộng…”
“Ừm, là một giấc mộng đẹp.” Phượng Vô Hà cười.
Lưu Dung kéo chăn hỷ, chui vào trốn.
Phượng Vô Hà biết nàng mắc cỡ, cũng không miễn cưỡng nàng, hắn gọi tỳ nữ vào giúp nàng sửa soạn.
Cũng may Hoàng thượng cho hắn năm ngày nghỉ, nếu không làm sao hắn có thể phóng túng dục vọng như vậy được.