Chương 27: Em không gian lận
Kiều Đình khóc rồi đi về chỗ mình ngồi.
Gíao viên toán lên án việc cô gian lận, cô nhanh chóng giải thích rằng cô không gian lận, tất cả các câu trả lời trong bài kiểm tra đều do cô tự làm, nhưng giáo viên không chịu tin. “Bình thường số lần điểm em đạt tiêu chuẩn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, sao có thể lập tức làm được 90 điểm chứ!” Giáo viên dạy toán lạnh lùng nói.
“Bởi vì gần đây mẹ em có mời gia sư cho em, nên điểm số em mới tăng lên…”
“Em cho rằng trong lớp này không có ai học thêm sao?” Đột nhiên giáo viên toán vỗ mạnh vào bàn, dọa Kiều Đình chảy nước mắt.
“Em nói thật...” Kiều Đình nức nở phân trần “Gia sư dạy em rất giỏi, cho nên mới có thể…”
“Ý của em là tôi không bằng, không có cách để em kiểm tra được 90 điểm?”
Kiều Đình không nghĩ lời cô nói sẽ bị xuyên tạc như vậy.
“Cô giáo, ý em không phải như vậy…”
“Đi xuống cuối lớp phạt đứng cho tôi!” Giáo viên toán chỉ tay về phía sau lớp học.
“Cô giáo, em...”
“Đi!”
Kiều Đình quay lại và nhìn các bạn cùng lớp một cách bất lực. Biểu cảm của mọi người đều khác nhau, có hoang mang, có coi thường, có giật mình hiểu ra, có cười trên nỗi đau người khác...Nhưng cô không tìm thấy được ai tin tưởng điểm cao của cô là do thực lực.
“Hu…” Kiều Đình cắn răng tủi thân, hai tay nắm ở trước ngực, nhấc chân chuẩn bị đi thì cô giáo gọi cô lại.
“Nhặt bài thi lên.”
Kiều Đình khom lưng nhặt lên bài thi.
“Đưa cô.” Cô giáo chìa tay về hướng cô.
Tay nhỏ Kiều Đình run rẩy đưa bài kiểm tra cho giáo viên.
Giáo viên xé bài thi thành 2 tờ giấy dùng bút đỏ gạch chữ x lên số điểm 90 đổi thành 0.
0 điểm?
Kiều Đình ngu ngơ tại chỗ.
“Đi phạt đứng.” Cô giáo ném bài kiểm tra vào cô.
Kiều Đình khóc nhặt bài kiểm tra điểm 0 lên, vừa đi vừa khóc về phía sau lớp.
Khi đi tới chỗ Điền Điềm, bỗng nhiên Điền Điềm giữ tay cô lại, nở nụ cười dịu dàng.
Kiều Đình còn tưởng rằng hành động này của Điềm Điềm là tin tưởng cô không gian lận, không nghĩ rằng Điềm Điềm mở miệng khuyên nhủ, “Kiều Đình, nếu có chỗ không hiểu cậu có thể hỏi tớ, gian lận là không tốt đó.”
Khuôn mặt Kiều Đình trắng bệch, muốn mở miệng phản bác nhưng nghĩ lại không ai sẵn lòng tin tưởng cô, cô liền cứng rắn ngậm miệng lại.
Khi đi tới bên người Từ Sâm Gia, Kiều Đình cảm giác được góc ai mình bị người nào đó kéo, cũng biết người này mở miệng không phải lời gì hay, cô tức giận gạt tay Từ Sâm Gia ra, nhanh chân đi đến phía sau lớp.
Cô không gian lận.
Cô sẽ ngẩng cầm lên.
Cô không gian lận!
Cô đứng thẳng lưng, nhưng nước mắt cứ rơi.
Về đến nhà, cô ngồi trên ghế sofa và nhìn vào số 0 lớn trên bài kiểm tra.
Làm sao có thể để Bá Vân nhìn thấy số điểm như vậy chứ ?
Rõ ràng cô rất nỗ lực...
Rõ ràng đã cố gắng nhiều vậy mà!
Có tiếng mở cửa “Ấm ầm” từ phía trước, trong giây lát, cánh cửa màu vàng nhạt mở ra, bóng dáng cao lớn của Bá Vân xuất hiện.
Lần đầu tiên Bá Vân nhìn thấy Kiều Đình đi học về nhưng không ngủ, làm anh vô cùng buồn bực, lại thấy mắt cô sưng đỏ, gó má ướt át, trong lòng anh giật mình, cửa cũng không kịp đóng lại, nhanh chân đi tới.
“Em làm sao vậy?” Bá Vân nửa quỳ trước cô, đôi tay ôm lấy khuôn mặt bị nước mắt làm ướt. “Ai bắt nạt em?”
“Bá Vân…” Kiều Đình nhịn không được nhào vào người anh gào khóc, vừa khóc vừa kể chuyện oan ức và tủi thân hôm nay.
Bởi vì nức nở nên lời nói của cô đứt quãng, nhưng Bá Vân nhìn thấy bài thi bị sửa điểm đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Cô giáo nói em gian lận...Huhu...Em không có...Anh biết em không làm...”
“Anh biết!” Bá Vân vỗ vỗ lưng, cô gái trong lòng anh khóc đến run rẩy, làm anh cảm thấy phẫn nộ: “Em là được anh dạy, đương nhiên anh biết em không gian lận.”
“Huhu… Bá Vân, còn may có anh tin tưởng em… Hức hức”
“Tất nhiên anh tin tưởng em, đồ ngốc! Điều này còn phải nghi ngờ sao?” Bá Vân nâng mặt cô lên, dùng tay áo lau sạch nước mắt trên mặt cô. “Đừng khóc, chúng ta sẽ chứng minh cho mọi người xem, em thật sự có thực lực.”
“Được…” Kiều Đình hít mũi gật đầu.
“Ngoan.” Bá Vân hôn trán cô, “Rửa mặt đi, rồi ăn cơm tối.”
“Vâng.”
Bá Vân sờ đầu cô, lại hôn một chút, sau đó đưa cô đi vào phòng tắm rửa mặt.
Mặc dù Bá Vân nói rằng đợi một thời gian, bạn học và cô giáo nhất định sẽ tin rằng cô sẽ có khả năng làm bài bài kiểm tra với số điểm cao như vậy, nhưng bị oan ức là một chuyện cực kì nghiêm trọng ảnh hưởng đến tâm lý Kiều Đình, đặc biệt bạn trong lớp không ai tin tưởng cô, ngay cả bạn thân cũng hỏi cô dùng cách gì làm bài kiểm tra được điểm cao như vậy.
Còn có người hỏi cô có phải nhìn lén bài của Điềm Điềm và Từ Sâm Gia hay không.
Lúc đầu Kiều Đình sẽ giải thích nhưng mọi người đều nói cô đừng giả bộ, nhanh chóng đưa bí quyết ra.
Vì thế, ở trường học cô không bao giờ cười, khi Từ Sâm Gia trêu chọc cô, cô cũng sẽ không lại quay đầu lại mắng hắn ngu ngốc.
Hôm sau tiết thứ ba là tiết học toán, giáo viên đi vào với sắc mặt nghiêm khắc, nhìn mọi người xung quanh một vòng.
“Kì thi cuối kì đã gần đến, các em nên cẩn trọng hơn, nếu ai dám gian lận lần nữa, tuyệt đối không bỏ qua!”
Ánh mắt sắc bén của cô giáo trừng Kiều Đình.
Đôi bàn tay nhỏ đặt trên bàn của Kiều Đình siết chặt lấy nhau, răng cô cắn chặt môi dưới, xúc động đến mức muốn bật khóc.
“Báo cáo.”
Đột nhiên có một giọng nam vang lên, và mọi người cùng quay lại nhìn về phía cửa, thì thấy một người dáng dấp cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai, hơn nữa đồng phục mặc trên người là đồng phục của trường cấp 3 S.
Lưng cô không tự chủ được thẳng lên.
Bá Vân?!