Chương 5:
Từ trên xuống dưới, già trẻ lớn bé của Trác gia đều rất hài lòng với tức phụ mới cưới vào cửa này, nhất là thái lão phu nhân, bà vốn rất thương yêu tôn tử, hận không thể đem những thứ tốt nhất trong thiên hạ đến cho hắn, chỉ cần là thứ hắn muốn, bà sẽ đáp ứng ngay lập tức; Vì vậy trước đó khi tôn tử của bà nói muốn cưới nữ nhi Hạ gia, tuy rằng đối phương là nữ nhi của thương gia, nhưng tôn tử đã muốn vậy thì bà đương nhiên sẽ đồng ý, lập tức phái bà mối tới cửa cầu thân.
Hiện tại nàng gả đến đây đã được ba tháng, trong lòng bà cũng rất thích tôn tức này này.
Ai mà không thích nữ tử hiền huệ, đoan trang khéo léo như vậy chứ? Hiếu thuận với trưởng bối, tri thư đạt lễ, lại chịu khó cẩn thận, quan trọng nhất chính là, nàng ngàn y trăm thuận, mọi việc đều nghe theo cháu của bà, săn sóc tỉ mỉ, ngay cả việc mỗi sáng Bắc Dương dậy sớm luyện công, nàng cũng đều ở cạnh bưng trà rót nước, hầu hạ chu toàn; Hơn nữa từ sau khi nàng vào cửa, Trác Bắc Dương cũng rất ít khi ra ngoài lêu lổng cùng đám bạn bè xấu, phần lớn thời gian đều ngoan ngoãn ở nhà luyện võ, chơi đùa với trưởng bối, đây là chuyện trước đây chưa từng có!
Cổ nhân nói: [trước thành gia sau lập nghiệp] quả nhiên không sai, nam nhân sau khi thành thân mới có thể trưởng thành, hơn nữa nhìn Nhược Tịnh ôn nhu hiểu chuyện như vậy, có thể sẽ kiềm chế được tính tình phóng đãng của Bắc Dương.
“Tổ mẫu, đây là trà bên lão quân gửi cho, sau khi ăn cơm uống một chén có thể tiêu thực giải ngấy.”
Tách trà mùi thơm đậm đà được đưa đến tận tay thái phu nhân.
Thái phu nhân tươi cười hiền lành cầm lấy: “Vẫn là Tịnh nhi ngoan nhất.” Bà vỗ lên ghế ngồi bên cạnh, “Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, dùng cơm với ta và Bắc Dương, con cũng mệt mỏi rồi.”
“Tịnh nhi không mệt.”
Hạ Nhược Tịnh đứng phía sau lão phu nhân, nhẹ nhàng đấm vai cho bà.
“Cháu ngoan.”
Thái phu nhân cười đến mức híp cả mắt lại, tôn tức tốt như vậy, sao không thương nàng cho được?
Trác Bắc Dương trừng mắt nhìn thê tử của mình, hắn nhíu mày; Thật sự không thể hiểu nổi nữ nhân này, lúc ăn cơm, chỉ biết liên tục gắp đồ ăn cho người khác, chính nàng lại chẳng ăn được bao nhiêu, bây giờ vất vả cực khổ ăn xong bữa cơm, nàng còn muốn đứng đó, nếu đau chân thì phải làm sao? Đám nha hoàn bên kia chỉ dùng để làm cảnh thôi sao? Sẵn tiện hắn hung ác trừng luôn đám nha hoàn vài lần, cả đám các nàng đều sợ tới mức cứng đờ không dám cử động.
“Tịnh nhi, khi nào có thời gian thì nhớ trở về thăm mẫu thân của con, hai nhà cách nhau cũng không xa, nên thường xuyên qua lại thăm hỏi.”
Thái phu nhân có tấm lòng rộng lượng xuất thân từ danh gia vọng tộc nhưng rất hiền lành hòa khí, không phải là loại người già tư tưởng cứng ngắc, cho rằng nữ nhi đã được gả đi thì sẽ không thể về nhà mẹ đẻ, hơn nữa trong lòng bà rất cảm tạ Hạ phu nhân đã dạy dỗ ra một nữ nhi tốt như vậy, gả đến nhà bọn họ.
“Mẫu thân vẫn rất mạnh khỏe, cám ơn tổ mẫu quan tâm.”
Hạ Nhược Tịnh đấm đều tay, sức lực vừa phải.
“Hôm kia phụ thân của Bắc Dương từ kinh thành gửi về một gốc sâm ngàn năm, ta bảo người mang qua cho bà thông gia.”
“Tổ mẫu đừng khách khí, nhân sâm này nhất định rất quý giá, vẫn nên để lại cho tổ phụ, tổ mẫu bồi bổ thân thể, cám ơn tổ mẫu đã nghĩ đến mẫu thân con.”
“Lão nhân gia ta cũng không ăn hết nhiều như vậy, để lại cho hai đứa một ít, còn lại đều mang qua biếu bà thông gia đi, mấy cái này không xem như hiếm lạ, nhưng cũng khó có được; Vài ngày trước Đại La quốc tiến cống, Hoàng Thượng thưởng cho công công của con, hắn lập tức cho người mang về đây.”
Sao lại không hiếm lạ chứ? Giá trị của thứ này quá lớn! Là đồ hoàng gia ban cho, không chỉ sang quý, mà còn là thứ dân gian không có được, Hạ Nhược Tịnh biết món quà này quá quý giá, lập tức muốn chối từ: “Tổ mẫu......”
“Tổ mẫu cho nàng, thì cứ lấy đi.”
Trác Bắc Dương không kiên nhẫn ngăn nàng: “Mấy thứ kia trước giờ ta chưa từng uống, đều mang sang cho mẫu thân của nàng đi.” Thân thể hắn cực kỳ tốt, chưa bao giờ cần uống thuốc bổ, từ nhỏ đến lớn, tổ mẫu luôn ép hắn uống mấy thứ này, nhưng hắn chỉ cần ngửi thôi là đã muốn ói rồi!
“Nhưng mà......”
“Nhiều lời quá, ta cho thì nàng cứ nhận lấy.”
Hắn hung hăng trừng nàng.
“Dạ, phu quân.”
Quả nhiên nàng lập tức dịu ngoan cúi đầu ưng thuận.
Thế này mới ngoan, hắn vừa lòng gật đầu.
“Bắc Dương, con không nên cứ hở ra là lại khi dễ Tịnh nhi.”
Lão nhân gia nhìn không vừa mắt, Tịnh nhi nhu thuận như vậy, còn tôn tử của bà tính tình lại hư hỏng, bà nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy Tịnh nhi bị ức hiếp.
“Con biết rồi.”
Hắn đứng lên, “Tổ mẫu, con mệt mỏi.”
Thái phu nhân vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hạ Nhược Tịnh, “Các con trở về đi.”
Hạ Nhược Tịnh hơi cứng người, đôi bàn tay cũng căng thẳng nắm chặt lại: “Con ở lại trò chuyện với tổ mẫu, vừa ăn cơm xong đi ngủ ngay sẽ không tốt cho tiêu hoá.” Nàng ngẩng đầu cười với Trác Bắc Dương, “Phu quân, thiếp pha cho chàng một tách trà Thiết Quan Âm nha.”
Hừ, nữ nhân ngốc! Trác Bắc Dương cực kỳ tức giận, đôi mày kiếm nhíu càng chặt hơn: “Ta mệt mỏi rồi, muốn, đi, ngủ.” Hắn gằn từng chữ mắt vẫn không quên hung dữ trừng nàng.
“Được rồi, được rồi, Tịnh nhi, bên cạnh tổ mẫu có rất nhiều nha hoàn, con theo Bắc Dương trở về phòng đi.”
Phu thê mới thành thân nên ở cạnh nhau, bà rất vui lòng, như vậy bà mới sớm có chắt để bế, bà mừng còn không kịp nữa là.
Lần này không thể từ chối nữa, Hạ Nhược Tịnh đành phải gật đầu, ôn nhu ưng thuận: “Dạ.”
----------------------------
Gọi là nghỉ ngơi, đương nhiên sẽ không phải chỉ đơn thuần là “nghỉ ngơi” rồi.
“A...... nàng đừng kẹp chặt như vậy...... Ta không...... Không thể động được......”
Tiếng thở dốc của nam nhân vang lên, thỉnh thoảng còn rên rỉ tán thưởng: “Đúng, thông minh, chính là như vậy, mở rộng thêm một chút......”
Hạ Nhược Tịnh chôn mặt vào gối, hai hàm răng cắn chặt gối, mới miễn cưỡng ngăn không cho tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng, nhưng người nào đó lại không muốn buông tha cho nàng.
Hắn ôm chặt thắt lưng của nàng, tiến vào từ phía sau, sung sướng chạy nước rút, đột nhiên hắn hơi dừng lại một chút, trong lòng nổi lên ý xấu muốn trêu ghẹo nàng, nam căn mạnh mẽ chậm rãi trêu chọc, xoay tròn kích thích hết bên này lại đến bên kia, chậm rãi ra vào, nhưng lại không tiến vào sâu, mỗi lần chỉ chạm vào điểm mẫn cảm của nàng rồi dừng lại.
“A......”
Loại cảm giác này thật quá kì lạ. Các ngón tay thon dài như búp măng nắm chặt vải bông dưới thân, nàng run rẩy cả người.
“Kêu ra đi, kêu cho ta nghe.”
Hắn hạ thắt lưng thì thầm bên tai nàng.
Không được...... Rất mất mặt, việc này không phải là việc mà tiểu thư khuê các nên làm, nàng không muốn......
“A!”
Hắn cố tình đâm sâu một cái, làm nàng không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
“Đúng, chính là như vậy, kêu đi, ta muốn nghe.”
Dục vọng to lớn sung huyết bị nàng mút mát xoắn chặt, cái loại cảm giác sung sướng này khiến cho hắn gầm nhẹ, ra vào thật nhanh, sau đó hắn tạm ngừng cử động hít sâu vài hơi, rồi lại tiếp tục vòng tra tấn mới.
Chín nông một sâu, tám nông hai sâu, xâm lấn từng chút một, hắn cố tình không thỏa mãn nàng, mãi cho đến khi nàng không chịu được nữa, đôi môi xinh bật ra từng tiếng rên rỉ mềm mại, khiến hắn máu huyết sôi trào hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng va chạm.
Giường lớn làm bằng gỗ lê hoa thượng hạng bị đung đưa phát ra tiếng “kèn kẹt”, sa trướng nữa che nửa hở kịch liệt lay động, cố gắng che lấp đi cảnh xuân sắc trên giường.
Nàng bị hắn ép buộc bày ra tư thế mất mặt, thừa nhận mỗi lần ra vào càng mãnh liệt hơn của hắn, nàng thở dốc nặng nề, khẽ rên rỉ, còn có tiếng nước trong trẻo và tiếng thân thể va chạm, thật...... Thật là quá kỳ cục!
Trong khoảng thời gian gả cho hắn, nàng hài lòng với tất cả mọi thứ, ngoại trừ...... Lúc ở trên giường.
Nàng tình nguyện để hắn mỗi ngày cuồng hoan trong đám oanh oanh yến yến giống như lời đồn đãi bên ngoài, ít nhất hắn cũng có kinh nghiệm phong phú, sẽ không còn quá ham thích chuyện phòng the. Chắc vì nhiều năm thủ thân, lần đầu được nếm trải lạc thú nên không biết tiết chế là gì , bây giờ hắn đã không còn giống như đêm động phòng, lần đầu hành phòng hắn còn tìm không ra đường đi cũng như không biết phải làm sao.
Hiện tại hắn càng ngày càng thuần thục, chìm đắm mê muội trong thân thể nàng, không ngừng nghiên cứu các tư thế mới mẻ.
Nàng không tự giác nhìn vào quyển xuân cung đồ đang nằm trên bàn cách đó không xa, hận đến đỏ mắt.
Thứ sách làm ô uế mắt nàng, nàng hận không thể đốt quách đi cho rồi.
Cũng không biết hắn lấy từ đâu ra, bên trong đều là những hình ảnh bậy bạ bên dưới còn có chữ viết chú thích, hắn đọc không hiểu cũng không sao, nhìn hình rồi làm theo là được, hắn cũng không để ý đến biểu tình đỏ mặt tía tai mỗi khi nàng nhìn thấy những hình ảnh đó; Chẳng những nghiêm túc đọc mà còn không ngừng cố gắng suy ngẫm, đáng giận hơn là, suy ngẫm thì thôi đi, hắn còn kéo theo nàng thực hành với hắn.
Lúc đầu nàng còn nghe theo mặc hắn nhiều lần ta cần ta cứ lấy, hậu quả là nàng mệt mỏi đến mức nhấc chân cũng không nổi; Sau đó nàng mới nghĩ tới việc nên tiết chế, nàng hy vọng tốt nhất một tháng làm một hai lần là đủ rồi, nhưng nàng cũng tự hiểu là việc đó không thể nào xảy ra!
Nhất là đối với loại người vừa nếm trải tư vị tuyệt vời của trái cấm thì lại càng không!
Nàng sử dụng rất nhiều biện pháp, nhiều lần cố gắng, hắn mới miễn cưỡng đồng ý chỉ làm trong lúc nghỉ ngơi, bình thường lúc ở ngoài đều giữ đúng quy củ, không để mất hình tượng.
Ai ngờ được lúc này hắn lại thông minh đột xuất. Chỉ có thời gian nghỉ ngơi mới được làm? Không thành vấn đề.
Vì thế, nàng chưa bao giờ ngủ trưa, lại bị bắt ngủ trưa.
Cảnh tượng điên cuồng mây mưa giống như hôm nay đúng là nàng ăn không tiêu thật! Nàng đã cố gắng kềm nén bản thân để không thất thố, nhưng nàng không thể khống chế được.
Loại khoái cảm mãnh liệt đáng sợ này có thể dìm chết nàng, khiến nàng chìm đắm không thể thoát ra! Nàng nằm trên gối, khuôn mặt tuyết trắng đỏ bừng, mái tóc dài đen bóng ẩm ướt dính hai bên má, bị hắn đòi hỏi kịch liệt nàng chỉ có thể thở dốc.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã là lần thứ mấy, khoái cảm điên cuồng mãnh liệt ập tới nàng không kịp thở, chờ hắn mồ hôi nhễ nhại ngã nằm xuống người nàng, lúc này nàng phát hiện một chút khí lực cử động ngón tay cũng không có.
Tốt lắm, hắn đúng là không hề lãng phí một chút thời gian “Nghỉ ngơi” nào.
Nam nhân tinh lực dư thừa này lần nào xong việc cũng đè lên người nàng thở gấp, hô hấp nóng rực phun lên cổ nàng, cùng với thân thể to lớn nặng nề của hắn, sau đó tay hắn lại bắt đầu giở trò, mơn trớn làn da trơn mượt dính đầy mồ hôi của nàng, mồ hôi của nàng và hắn hòa chung, giữa hai người có một loại cảm giác kỳ diệu không nói nên lời; Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể nàng, đối với loại ham thích thân thể nàng của hắn, thật là......
“Sao nàng vẫn còn chưa hết thở dốc?”
Hắn cúi đầu, trong giọng nói xen lẫn ý cười, “Mệt vậy sao?”
“Ừm.”
“Ta xoa bóp cho nàng nha.”
Nghe thấy giọng nói hưng phấn của hắn, nàng lập tức mở to mắt, “Không cần làm phiền phu quân, Nhược Tịnh không mệt.”
“Sao lại không mệt chứ?”
Hắn hào hứng nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn mềm mại của nàng, “Người tập võ chúng ta ai cũng biết, dưới lòng bàn chân có trăm huyệt hội tụ, ấn ở đây rất tốt cho việc khôi phục tinh lực.”
Dù có hiệu quả thật, nàng cũng không thể để hắn ấn đâu. Cơ thể của nàng đã sớm bị hắn...... Ăn sạch hết, giờ còn phải bày ra hai chân ra trước mặt hắn......
“Xin cho Nhược Tịnh mặc trung y vào, rồi hẳn phiền phu quân có được không?”
“Không cần, ta thích vừa ấn vừa nhìn.”
Nhìn cái gì?
Hắn nhìn chằm chằm nơi nào đó của nàng, ánh mắt long lanh phát sáng, nàng muốn mặc y phục vào cũng không cho.
Hạ Nhược Tịnh bất đắc dĩ thở dài, thật sự cảm thấy rất phiền não!
Trước giờ mỗi khi hai người quấn quít trên giường hắn luôn tùy ý, thủ đoạn trêu chọc nàng nhiều vô số, mỗi lần đều làm đến khi nàng không thể kiềm chế bản thân thì hắn mới hài lòng, thật quá mệt mỏi.
Từ nhỏ nàng đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc nay lại bị ép phải xem quyển sách đó, nàng biết những việc này không hợp lễ giáo, không thể phóng túng càn rỡ như vậy, một thiên kim tiểu thư không nên phóng túng như thế; Ngày ngày sống buông thả, làm ra những chuyện...... Ngay cả nghĩ nàng cũng chưa tưng nghĩ tới.
Trác Bắc Dương ngược lại chưa từng nghĩ nhiều như vậy, mọi suy nghĩ của hắn đều đặt ở huyệt động tuyệt mỹ vừa bị hắn yêu thương bừa bãi kia, nghĩ đến cảm giác mất hồn, sự chật hẹp và hình ảnh xinh đẹp của nơi đó, hắn lại muốn nhào lên gặm sạch nàng từ đầu đến chân.
Nhưng mà, nữ nhân này nói, nếu một ngày làm quá hai lần, sẽ không tốt đối với thân thể, hơn nữa có khả năng sẽ mắc bệnh quái lạ, có trị cũng trị không hết, có thể bị đột tử.
Hắn thấy nàng nói năng hùng hồn, còn có bằng chứng chứng minh rằng nàng nói không sai, nàng nói mỗi lần làm xong nàng đều thở gấp, cảm thấy việc hít thở rất khó khăn, nên hắn nghĩ chắc là đúng.
Chậc, nữ nhân đúng là vừa phiền toái lại yếu ớt, nhưng nữ nhân thật sự...... Hắn lại lần nữa híp mắt đánh giá nơi yếu ớt làm cho hắn ngày càng say mê kia, ừm, thật sự rất mất hồn; Hắn nhìn nàng dựa vào gối thở dốc từng cơn, trong lòng tràn ngập thương tiếc và không nỡ, nhưng mà hắn vẫn còn muốn......
Ánh mắt của hắn ngày càng nóng rực, cũng dần trở nên hạ lưu, Hạ Nhược Tịnh chẳng cần nghĩ cũng biết bây giờ trong đầu hắn đang nghĩ gì; Hiện tại hắn đang nhìn chăm chú vào nơi nào đó, khi nãy bị hắn lăn qua lăn lại một trận, nơi đó đã sớm lầy lội thành một bãi, thậm chí nàng còn cảm giác được thứ gì đó của hắn vốn đang chôn chặt trong cơ thể nàng nay đã dần thay đổi…
Quả nhiên hô hấp của hắn ngày càng dồn dập, nàng có thể nghe rõ tiếng hắn nuốt nước bọt, người này......
Lúc trước nếu không phải nàng sợ nói quá khoa trương hắn sẽ nghi ngờ, lén đi hỏi người khác, thì thật sự nàng rất muốn lừa hắn nói việc này một năm chỉ có thể làm một lần; Tuy chỉ chung sống với hắn một thời gian ngắn, nhưng nàng cũng có chút hiểu biết về tính tình của hắn, nếu nàng thật sự nói như vậy, chắc chắn hắn sẽ không biết xấu hổ chạy đi hỏi người khác, một khi hắn đã biết sự thât, những ngày sau này của nàng mới thật sự bắt đầu “vất vả”.
Thể lực của hắn tốt như vậy, hắn vẫn canh nàng như canh thức ăn, nếu chuyện nói dối bị lộ, chỉ sợ là......
“Phu quân, cám ơn chàng, Nhược Tịnh không sao đâu.”
Nàng mỉm cười rút chân về, nhanh chóng trở người sang bên cạnh tránh ánh mắt nóng như lửa của hắn, kéo cái chăn qua đắp lên người, “Nhưng mà thiếp buồn ngủ quá, thiếp có thể ngủ không, phu quân?”
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng hắn có thể nói không sao? Hơn nữa, hắn thấy đáy mắt của nàng đã nhuốm mệt mỏi, đột nhiên tim nhói đau, vì muốn cưỡng chế thứ cảm xúc quái dị này, hắn gầm nhẹ nói: “Nữ nhân dong dài, muốn ngủ thì ngủ đi, hỏi cái gì mà hỏi?”
Nàng cười nhẹ với hắn, “Đa tạ phu quân.”
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Dáng vẻ lúc nàng ngủ, rất điềm tĩnh và yên bình, bên má còn lưu lại chút sắc hồng của trận kích tình vừa rồi, hai hàng mày liễu đã giãn ra, lông mi vừa dài lại cong, cái mũi xinh đẹp tinh tế như ngọc, còn có đôi môi hồng nhuận...... Hắn tham lam ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp tựa như đóa hoa phù dung của nàng, không tự giác tiến lại gần nàng.
Hô hấp của nàng đều đặn, bình ổn, hơi thở nóng ấm khẽ thổi vào mặt của hắn, cũng như thổi đến nơi sâu thẳm trong lòng hắn, vừa ấm lại nhẹ nhàng, làm cho hắn có một cảm giác an tâm yên tĩnh khó nói thành lời.
Nhìn nàng nằm cạnh hắn, bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, chỉ mong cả đời có thể ở cùng với nàng, hắn nghĩ nếu tương lai cũng có nàng bên cạnh thì đó là một chuyện vô cùng tốt.
Trác Bắc Dương vẫn luôn luôn kiêu ngạo tự đại chủ nghĩa đại nam nhân, tính tình xấu xa không ai không biết. Hắn vẫn chưa phát hiện những ý nghĩ vào lúc này của mình, chính là loại tình yêu nam nữ mà hắn luôn cho là chỉ có nữ nhân mới nghĩ đến.
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên má nàng một cái, cố ý dừng lại thật lâu trên đôi gò má đỏ ửng kia, lẫn trong hơi thở của hắn là mùi thơm nhè nhẹ trên cơ thể nàng.
Hắn nhếch môi cười, ôm nàng vào trong lòng, sau đó Trác Bắc Dương từ trước đến giờ chưa từng ngủ trưa, lần đầu tiên cảm thấy, ôm nàng cùng nhau ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, không có ý dục vọng, chỉ đơn thuần ôm nàng cùng nhau ngủ, cũng là một chuyện rất tốt đẹp......
“Đã đưa 10 bồn Sư Điệp qua nhà Tăng lão gia ở Tế Đạt thành, Bích Khê Tố hôm nay cũng đã đưa qua cho Ngô lão gia ở Vĩnh Khang thành, hắn còn hỏi chúng ta sang năm có thể đặt trước hai mươi bồn Tiếu Ngọc không?”
Lâm Gia Thông đứng trước bàn, nhỏ giọng bẩm báo với Hạ Nhược Tịnh.
“Tiếu Ngọc sinh trưởng như thế nào?”
“Đại tiểu thư yên tâm, ta đã trông chừng cẩn thận, hôm qua mới đi xem xét, lá cây xanh đậm, gốc cây cũng rất tráng kiện.”
Minh Tú đứng 1 bên trả lời.
“Ừm, ta nhớ rõ Tiếu Ngọc đã trồng được ba năm, cũng đã ổn định hơn nữa số lượng cũng đủ, vậy cho hắn hai mươi bồn đi.”
Người yêu hoa trên đời này, không chỉ tham lam muốn xem đóa hoa xinh đẹp nở rộ, mà còn phải vui vẻ trồng hoa, mua về rồi chăm sóc nó cho đến khi nở hoa, lạc thú trong đó chỉ có những người yêu hoa chân chính mới nghiệm ra.
Hoa lan của Hạ gia, không chỉ đợi ngày ra hoa mới bán, mà cũng sẽ cung cấp giống mới trưởng thành, thỏa mãn nhu cầu muốn nuôi lan của mọi người.
Nhưng giống mới Hạ gia bán ra đều sẽ khỏe mạnh sung mãn, chỉ cần chăm sóc dựa theo phương pháp, tuyệt đối có thể nở ra những đóa hoa rực rỡ. Vì vậy hoa lan của Hạ gia ngay cả giống cây cũng rất quý giá, muốn có thì phải đặt hàng từ sớm thì mới mua được.
“Hiện tại đã là cuối thu, nếu muốn ra hoa, thì tưới ít nước, nếu còn chưa ra hoa, thì tưới nhiều nước 1 chút, nhưng cũng đừng tưới quá nhiều.”
“Nô tỳ sẽ nhớ kỹ.”
Minh Tú gật đầu, đại tiểu thư chính là như vậy, chưa bao giờ giấu diếm bí quyết riêng với các nàng, tất cả những gì nàng biết đều giảng dạy tỉ mỉ, khiến cho nàng càng thêm trung thành hơn.
“Dầu hạt cải đã chuẩn bị đủ chưa?”
“Đều đủ cả rồi ạ.”
“Ừm.”
Hạ Nhược Tịnh khen ngợi gật đầu, “Hiện tại Minh Tú làm việc ngày càng chu toàn.” Hiện nay trời đã có sương, chuẩn bị đủ dầu hạt cải, dùng để đối phó với mối và kiến vàng.
“Là do thường ngày tiểu thư cẩn thận dạy bảo, chúng ta đều nhớ rõ, không dám quên.”
Hạ Nhược Tịnh mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Lâm Gia Thông.
“Đây là sổ ghi chép các cửa tiệm tháng này, mời đại tiểu thư xem qua.”
Lâm Gia Thông đặt một chồng sách thật dày lên bàn, để ngay trước mặt Hạ Nhược Tịnh.
“Ừm.”
Hạ Nhược Tịnh tiện tay mở một quyển trên cùng ra, đọc lướt qua, nhìn thấy sắc mặt của Lâm Gia Thông có chút cổ quái, nàng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không......”
“Mẫu thân ta có khỏe không?”
Khi nãy vừa gặp mặt nàng cũng đã hỏi qua, nhưng nhìn biểu tình hiện tại của ông thì......
“Xin đại tiểu thư yên tâm, phu nhân hết thảy đều tốt, chỉ là nhớ mong đại tiểu thư.”
Lâm Gia Thông suy nghĩ rồi nói, sau đó nét mặt ông ta cứng đờ một chút.
Chỉ là người khác thì? “Thông thúc có gì thì cứ nói thẳng.” Mặc dù đối với những gì ông ta muốn nói, trong lòng nàng cũng đã đoán được một hai phần.
“Là lão gia bên kia......”
Lâm Gia Thông chần chừ một lúc cuối cùng vẫn nói: “Mấy ngày nay vẫn hay tới cửa đòi gặp phu nhân.”
“Mẫu thân của ta nói như thế nào?”
“Phu nhân nói, hiện tại cửa hàng đều đã cho đại tiểu thư, chuyện tiền bạc đều do đại tiểu thư quản, chuyện trong nhà cũng là đại tiểu thư làm chủ, muốn gì thì đi gặp đại tiểu thư, cho nên đám người bọn họ tới cửa đều không cho gặp.”
Khóe môi Hạ Nhược Tịnh cong lên, đám người kia dù có mười lá gan, bọn họ cũng không dám tìm đến Trác gia, trước không nói Trác Bắc Dương ác danh lan xa, là bá vương có tiếng trong An Dương thành, chỉ nói năm ngoái Bảo Thụ, đệ đệ của nàng ỷ trong nhà có chút tiền thích chạy ra ngoài sinh sự, ngang tàng hống hách, đi đường cũng không thèm mở mắt mà nhìn, cố tình đụng vào người nào đó, lần đó đúng là bị giáo huấn rất thảm thiết nha! Sang năm mới cũng không thể xuống giường ăn cơm tất niên.
Vì lần đó, mỗi khi nói đến Trác Bắc Dương, trên dưới Hạ gia ai ai cũng biết, cho nên lúc trước khi bọn họ biết nàng phải gả cho Trác Bắc Dương, thì số người giễu cợt, vui sướng khi thấy nàng gặp họa thật đúng là không ít, mỗi người đều cho rằng không bao lâu nàng sẽ bị đánh chết, vẫn luôn trông chờ ngày đó đến sớm.
Đáng tiếc, nàng lại làm cho bọn họ thất vọng rồi.
Nàng tin rằng cho dù Trác gia có mở rộng cửa, phỏng chừng đám người kia cũng không dám tiến vào, không vào được cửa thì chẳng làm nên trò trống gì, thì ra có đôi khi hắn cũng rất có ích.
“Đại tiểu thư, gian cửa hàng ở phố Vượng Tuyền kia, chúng ta thật sự bỏ mặc sao?”
“Nếu lúc trước đã nói cho bọn họ, thì đương nhiên sẽ cho, chúng ta còn xen vào chẳng phải bọn họ sẽ nói chúng ta keo kiệt?”
Rất nhanh Hạ Nhược Tịnh đã xem xong một quyển, lại tiếp tục lật xem một quyển khác.
Nhưng những người đó lại cố tình muốn Hạ gia xen vào nha, Lâm Gia Thông cười khổ, chủ tử có thể không để ý tới, nhưng mỗi ngày đám người đó đều đến quậy phá ngay trước cửa, ông cũng đau đầu lắm.
“Lần sau khi bọn họ đến, thúc chỉ cần nói với bọn họ, nếu còn đến quấy rầy phu nhân, đại tiểu thư sẽ thu hồi luôn gian cửa hàng kia.”
Hạ Nhược Tịnh nói rất nhẹ nhàng, may mà lúc trước khi cho bọn họ, nàng đã cẩn thận giữ lại khế ước mua bán nhà, không giao giấy tờ nhà cho bọn họ.
Lâm Gia Thông xém chút nữa cười ra tiếng, nếu làm như vậy đám người kia chắc là sẽ sợ đến mất mật, cũng không dám tới cửa ầm ỹ nữa, nếu cái cây rụng tiền duy nhất cũng ngã, vậy bọn họ dựa vào cái gì mà sống? Kỳ thật là lòng người quá tham, phu nhân và đại tiểu thư đã cho bọn họ quản lý gian cửa hàng lớn nhất, nếu bọn họ an phận kinh doanh, cuộc sống khẳng định sẽ không có vấn đề gì.
Đáng tiếc, bọn họ đều là đám người xa xỉ thối nát, nam bất luận già trẻ đều chỉ biết tầm hoa vấn liễu, quanh năm suốt tháng không ngừng trái ôm phải ấp, thiếp thất thành đống còn cố lấy thêm vào; Mà đám nữ nhân thì sao? Chỉ biết ăn uống, tiêu xài cái gì cũng phải là thứ tốt nhất quý nhất, trước kia còn ở trong phủ, chi tiêu một tháng của tây viện còn nhiều hơn đông viện mấy chục lần, hiện tại đuổi bọn họ ra ngoài, thật đúng là đã tiết kiệm rất nhiều ngân lượng cho Hạ gia.
Thật ra đám người kia, trừ bỏ Vi Hải có chút quan hệ với Hạ gia thì những người còn lại, có ai có quan hệ gì với Hạ gia chứ?
Lại nói ngay cả mối quan hệ duy nhất kia, cũng làm lòng ngưởi thấy lạnh lẽo!
Haizz, quyết định của lão thái gia năm đó, đúng là đã sai lại càng thêm sai! Khi còn sống không những đã làm hại phu nhân, đến bây giờ còn để hậu hoạn, nếu không phải đại tiểu thư quyết định dứt khoác, chỉ sợ sau khi đại tiểu thư gả ra ngoài, Hạ phủ sẽ không có một ngày được yên ổn.
Tính tình của phu nhân rất yếu đuối, không thích hợp chống đỡ toàn bộ Hạ gia; Theo ông thấy, hiện tại đại tiểu thư rất có khí phách của lão thái gia năm đó, thậm chí còn hơn vài phần.
“Thông thúc, vài ngày nữa ta sẽ hồi phủ xem xét, chuyện thường ngày trong nhà, nhờ thúc quan tâm nhiều hơn.”
“Đại tiểu thư đừng nói vậy, nếu năm đó không phải lão thái gia có ân với ta, ta đã sớm chết ở đầu đường, Lâm Gia Thông ta chỉ cần còn sống một ngày, nhất định sẽ tận tâm làm việc cho Hạ gia.” Lúc nhỏ ông được lão thái gia nhận nuôi, cứu ông không bị đói chết, lạnh chết, kiếp này đương nhiên ông muốn toàn lực báo đáp!
“Dẫu có ra sao thì vẫn phải cám ơn thúc.”
Trước kia nàng ở trong khuê phòng, chuyện làm ăn đều do mẫu thân ra mặt, nhưng tính cách của mẫu thân thích yên tĩnh, nàng biết thật ra mọi chuyện đều do Thông thúc cai quản; Hiện tại chuyện làm ăn của Hạ gia chính thức chuyển giao sang cho nàng, Thông thúc vẫn luôn bôn ba qua lại giữa hai phủ, thật sự rất vất vả mệt nhọc!
“Ấy, thiếu gia người đã về rồi.”
Giọng nói của Hạ Tuyết từ ngoài cửa truyền vào.
“Ngươi gặp quỷ hả? Kêu lớn tiếng như vậy làm gì?”
Giọng nói đầy bất mãn của Trác Bắc Dương vọng đến, không lâu sau đó, cửa thư phòng bị đẩy ra, Thụy Hương cũng không kịp bước ra mở cửa.
“Phu quân.”
Hạ Nhược Tịnh đứng lên, mỉm cười nghênh đón hắn.
“Xin chào cô gia.”
Lâm Gia Thông và Minh Tú vội vàng tiến lên hành lễ.
Trác Bắc Dương tùy ý nhìn ông một cái, biết bọn họ một người là đại tổng quản của Hạ phủ, người kia cũng là người của Hạ phủ, từ lúc Hạ Nhược Tịnh gả vào nhà hắn, hai người kia luôn thường xuyên xuất hiện, hắn nhìn riết cũng quen.
Hắn bước đến trước mặt Hạ Nhược Tịnh, “Nhạc mẫu có chuyện gì sao?”
“Không có.”
Hạ Nhược Tịnh rót một tách trà ấm đưa cho hắn: “Cửa hàng có một số việc, bọn họ đến đây báo cáo cho thiếp.”
“Ờ.”
Hắn đón lấy há mồm uống cạn, lại nhận lấy điểm tâm thê tử đưa cho, ăn vài khối, từ bên ngoài trở về, đúng là có chút đói.
Hắn chẳng hứng thú gia sự của nàng, lúc trước cũng đã đồng ý hồi môn của nàng thì để nàng xử lý, hắn nói được thì nhất định sẽ làm được, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh.
Tuy rằng Trác Bắc Dương rất gia trưởng, tính tình lại không tốt, nhưng hắn không trói buộc nàng, cũng không để ý đến lễ giáo linh tinh gì đó, hắn cho nàng rất nhiều tự do.
Về điểm này, Hạ Nhược Tịnh vẫn luôn hiểu rõ, nàng cũng rất biết ơn hắn, cho nên mới hồi báo bằng cách lo lắng thỏa đáng cho cuộc sống của hắn, để cho hắn có thể sống thoải mái.
“Đại tiểu thư, trong nhà còn có việc chờ chúng ta làm, chúng ta xin phép về trước.”
Đám người Lâm Gia Thông rất biết chuyện, lập tức mở miệng cáo từ.
“Được, Thông thúc, Minh Tú đi thong thả.”
Hạ Nhược Tịnh ngẩng đầu nói: “Thuỵ Hương, tiễn bọn họ đi.”
“Dạ.”
“Cô gia, cáo từ.”
Lâm Gia Thông và Minh Tú hành lễ với Trác Bắc Dương, rồi đi theo Thuỵ Hương ra ngoài.